Hội An dịu hiền trong những ngày nắng vàng, bình yên trong những ngày vắng lặng...
Chưa năm nào mình không về thăm quê, và có lẽ đây là năm mà mình được ngắm nhìn Hội An một cách bình yên, nên thơ nhất. Mình lang thang khắp ngõ ngách, chậm rãi tận hưởng cái vẻ đẹp thâm trầm, cổ kính trong những con phố tĩnh mịch ngập tràn nắng mơ màng…
Mình yêu những bức tường vàng loang màu thời gian, nếp ngói đầy rêu phong, mắt cửa trước những ngôi nhà cổ… Yêu cái âm thanh rì rào của lá cây mỗi khi gió thổi, tiếng chim líu lo và cả mùi hương trầm len lỏi khắp phố nhỏ…mình sẵn sàng ngồi cả ngày để kể cho bạn nghe mọi thứ xinh đẹp mình thấy ở phố Hội – những mảnh ghép trong trẻo, ngọt ngào tạo nên “vùng ký ức” chẳng nơi nào có được.
Hội An – nơi mình cảm thấy thuộc về.
2 bình luận